Khi việc quan sát phát triển không vật lộn nào các ý nghĩ biến mất

tháng 11 04, 2016
Thiền nhân phải ghi nhớ không vật lộn với các ý nghĩ. Nếu bạn muốn thắng, đừng tranh đấu. Đó là qui tắc theo kinh nghiệm đơn giản. Nếu bạn muốn thắng, đơn giản không tranh đấu. Ý nghĩ sẽ vẫn tới như thường. Bạn chỉ theo dõi, nấp sau chăn; để chúng tới và đi. Chỉ đừng bị dính líu với chúng.
Toàn thể vấn đề là không dính líu theo bất kì cách nào - ca ngợi hay kết án, bất kì phán xét nào, xấu hay tốt. Không nói cái gì, chỉ vẫn còn tuyệt đối xa cách và cho phép tâm trí di chuyển theo cách thường lệ của nó. Nếu bạn có thể kiểm soát được ... và điều này đã được kiểm soát bởi hàng nghìn chư phật, cho nên không có vấn đề. Và khi tôi nói điều này có thể được kiểm soát, tôi đang nói nó theo thẩm quyền riêng của tôi. Tôi không có bất kì thẩm quyền nào khác.
Tôi đã tranh đấu và đã hành hạ bản thân mình bằng tranh đấu và tôi đã biết toàn thể việc chia chẻ điều tạo ra khổ và căng thẳng thường xuyên. Cuối cùng thấy ra vấn đề rằng thắng lợi là không thể được, tôi đơn giản bỏ tranh đấu. Tôi cho phép các ý nghĩ di chuyển như chúng muốn; tôi không còn quan tâm nữa.
Và đây là phép màu, rằng nếu bạn không quan tâm, các ý nghĩ bắt đầu ít tới đi. Khi bạn hoàn toàn không quan tâm, chúng thôi tới. Và trạng thái của vô ý nghĩ, không có tranh đấu nào, là an bình lớn nhất mà người ta đã từng biết tới. Đây là điều chúng ta đang gọi là tâm rỗng của Phật.
Một người thế tục khác hỏi, "Khi tôi dẹp các ý nghĩ đang nảy sinh, chúng cứ nảy ra từ các dấu vết, không bao giờ dừng lại. Làm sao tôi có thể kiểm soát được các ý nghĩ này?"
Dường như là Bankei có các đệ tử đích thực quan tâm tới thiền, vì mọi câu hỏi của họ đều là những câu hỏi vĩnh viễn của thiền nhân. Người hỏi này đang nói, "Khi tôi dẹp các ý nghĩ đang nảy sinh, chúng cứ nảy ra từ các dấu vết, không bao giờ dừng lại. Làm sao tôi có thể kiểm soát được các ý nghĩ này?"
Chính ý tưởng về kiểm soát là của tranh đấu. Chính ý tưởng về kiểm soát làm cho bạn bị dính líu. Bạn không phải dừng chúng lại, bạn không phải dẹp chúng đi. Chúng sẽ quay lại! Bạn không phải kiểm soát chúng, vì chính nỗ lực kiểm soát chúng sẽ giữ cho bạn bị tham gia và trong quá trình kiểm soát... và một sự kiện kì lạ cần được nhớ là ở chỗ người chủ phần nhiều là nô lệ cho nô lệ riêng của mình khi nô lệ là nô lệ cho người chủ. Nếu bạn quản lí hay kiểm soát ý nghĩ của bạn, bạn bị mắc kẹt với kiểm soát. Bạn không thể bỏ chỗ đó, bạn không thể ra đi vào ngày nghỉ. Bạn đang kiểm soát các ý nghĩ của bạn, và ý nghĩ của bạn đang kiểm soát bạn.
Bạn không thể đi vào trong thiền bằng kiểm soát.
Bạn có thể đi vào trong thiền chỉ bằng việc dửng dưng, chỉ là người quan sát. Liệu nó có tới hay không cũng không tạo ra khác biệt; cứ để cho các ý nghĩ chảy theo cách riêng của chúng và bạn đứng tách xa, chỉ theo dõi. Từ 'quan sát' đơn giản nghĩa là việc là tấm gương, phản xạ và không làm bất kì bình phẩm nào. Không gương nào làm bất kì bình phẩm nào. Không gương nào nói với bạn, "Aha, đẹp làm sao!" Nó không quan tâm tới liệu bạn là đẹp hay kì quái, lành mạnh hay không lành mạnh, đứng trên chân hay trên đầu. Điều đó không tạo ra khác biệt nào cho chiếc gương, gương đơn giản phản xạ.
Người quan sát là tấm gương. Nó đơn giản quan sát và vẫn còn trống rỗng. Không nội dung nào bị gương bắt giữ. Mọi thứ tới và đi, gương không bám lấy cái gì. Gương không thiên về cái gì đó hay chống lại cái đó. Nó không có khái niệm về cái gì diễn ra trước nó.
Tôi đã nghe nói về một giáo sĩ Hassid... Hassid giáo tới gần với Thiền nhất. Nó là một nhánh nhỏ của người Do Thái nổi dậy. Họ không được chấp nhận bởi tôn giáo chính thống, bởi tôn giáo có tổ chức, nhưng họ có dòng truyền thừa gồm những người rất hay. Nếu Do Thái giáo đã đóng góp cái gì cho nhân loại, đó là Hassid giáo - mặc dầu họ sẽ không chấp nhận nó. Họ kết án người Hassid vì những người này làm mọi thứ không chính thống, không theo truyền thống - không tuân theo tôn giáo có tổ chức, là độc lập và nổi dậy.
Nhà huyền môn Hassid này đang bước đi giữa đêm hướng tới sông, chỉ để ngồi im lặng ở đó. Một người canh gác của một lâu đài lớn thường thấy ông ấy mọi đêm vào nửa đêm. Cuối cùng không thể nào cưỡng lại được, người canh gác dừng người Hassid lại và hỏi ông ấy, "Tôi đã từng quan sát hàng tháng rồi. Thậm chí không một đêm nào ông bỏ lỡ; ông đi mọi đêm hướng tới sông. Ông đang làm gì? Tôi đã thấy ông, tôi đã đi theo ông, vì chính công việc của tôi là quan sát quanh lâu đài và lúc đầu tôi đã nghi ngờ. Người này tới mọi đêm, đi qua lâu đài... cho nên tôi đã đi theo ông, nhưng ông đơn giản không để ý gì tới lâu đài hay bất kì ai đi theo ông. Ông đơn giản đi ra sông và ngồi trên bờ hàng giờ. Ông làm gì ở đó?"
Người Hassid nói, "Tôi cũng là người canh gác đây. Cũng như ông quan sát lâu đài, tôi quan sát tâm trí riêng của tôi."
Khi việc quan sát phát triển, không vật lộn nào, các ý nghĩ biến mất. Và khi tâm là rỗng, bạn là phật.
Trích từ "Phật: Trống rỗng của Tâm"

Thưa thầy kính yêu, Trí huệ của tâm là gì?

tháng 11 04, 2016

Maneesha, nghĩa thông thường mang nhiều phân mảnh của chân lí, nhưng chúng chưa bao giờ đầy đủ. Trên khắp thế giới ở mọi nơi người ta đều nghe nói – "trí huệ của tâm." Nhưng sự thực là, trí huệ nảy sinh không từ tâm, nó nảy sinh từ cái trống rỗng của tâm. Nhưng điều đó được biết chỉ với những người đã đạt tới chỗ sâu nhất trong cái ngã.
Nhưng nghĩa thông thường mang các phân mảnh của tri thức. Nó biết rằng những người từ bi, người của tâm, có trí huệ nào đó mà không phải là tri thức, có sáng suốt nào đó, có tính trực giác nào đó mà không thể được dạy. Họ có thể thấy mọi thứ, cảm mọi thứ. Họ nhạy cảm với mọi thứ mà không sẵn có cho tâm trí. Cho nên mọi người bắt đầu nghĩ rằng có những khả năng của tâm có trí huệ.
Nhưng họ không biết rằng tâm là cái trống rỗng của bạn. Và từ cái trống rỗng của bạn, sự trong suốt nảy sinh điều có thể thấy mọi thứ mà bạn không thể suy diễn về mặt trí tuệ được. Đây là trí huệ.
Để làm cho nó đầy đủ, Maneesha này, nó phải được nói là, "trí huệ của tâm rỗng." Tim, như nhà sinh lí học biết nó, chỉ là hệ thống bơm máu. Từ nhịp tim đập của bạn không trí huệ nào có thể nảy sinh. Bạn đã bao giờ cảm thấy trí huệ nào nảy sinh từ nhịp tim đập của bạn không? Bác sĩ nào đã bao giờ nghe thấy trí huệ nào đó trong khi khám nhịp tim đập của bạn qua ống nghe không?
Tim này không phải là tâm chúng ta ngụ ý khi chúng ta nói về trống rỗng của tâm. Thực tại, chúng ta đang nói về vứt đi mọi nội dung của tâm trí. Thế thì, bản thân vô trí trở thành tâm bạn. Nó không phải là thứ sinh lí học. Nó là vô trí của bạn – không định kiến, không tri thức, không nội dung. Chỉ im lặng đơn giản, thuần khiết mới có thể được gọi là tâm rỗng. Đó chỉ là vấn đề diễn đạt. Bạn muốn chọn cái gì, bạn có thể chọn: trí huệ của tâm rỗng, hay trí huệ của vô trí – chúng là tương đương.
Khi bạn đang trong thiền sâu, bạn cảm thấy sự chân thành lớn lao, niềm vui không biết với bạn, tính quan sát mà là vị khách mới. Chẳng mấy chốc tính quan sát này sẽ trở thành chủ nhà. Ngày tính quan sát trở thành chủ nhà, nó còn lại hai mươi bốn giờ cùng bạn. Và từ tính quan sát này, bất kì cái gì bạn làm đều có trí huệ trong nó. Bất kì cái gì bạn làm đều chỉ ra sự sáng tỏ, sự thuần khiết, tính tự phát, sự duyên dáng.
Trích từ "Phật : Trống rỗng của tâm"

Con người của vô ý nghĩ trở nên đầy năng lượng thế

tháng 11 03, 2016
Bạn không thể kìm nén được bất kì ý nghĩ nào. Chính quá trình kìm nén cho nó năng lượng, cuộc sống, sức mạnh. Và nó làm yếu bạn đi vì bạn trở thành đối tác thua trong trò chơi này. Điều dễ nhất là không ép buộc nhưng chỉ là nhân chứng. Nếu một con khỉ tới, để nó tới. Cứ nói "Xin chào!" và nó sẽ đi. Nhưng đừng bảo nó đi. Chỉ là nhân chứng rằng khỉ đã tới, hay cả nghìn khỉ đã tới. Có thành vấn đề gì? Đó không phải là việc của bạn. Chúng có thể đi tới cuộc tụ tập nào đó, lễ hội tôn giáo nào đó, cho nên cứ để chúng đi. Đó không phải là mối quan tâm của bạn. Và chẳng mấy chốc đám đông sẽ biến mất, khi thấy rằng "người này không quan tâm."
Mọi ý nghĩ của bạn đều trong cùng phân loại. Đừng bao giờ ép buộc bất kì ý nghĩ nào phải đi; bằng không nó sẽ bật lại với năng lượng lớn hơn. Và năng lượng là của bạn! Bạn đang trên đường tự thất bại. Bạn càng tống nó đi, nó càng quay lại nhiều hơn.
Do đó, điều Bukko đang nói là cách duy nhất – tôi nói cách duy nhất – để là vô ý nghĩ: không chú ý gì. Cứ vẫn còn quan sát im lặng mọi thứ... khỉ và voi, để chúng qua. Chẳng mấy chốc bạn sẽ thấy con đường trống rỗng, và khi bạn thấy con đường trống rỗng, bạn đã tìm ra tâm trí trống rỗng – một cách tự nhiên. Mọi thứ bên ngoài và bên trong lắng xuống và có im lặng mênh mông, điều mà tính dễ dàng đem lại.
... Bây giờ thân và tâm, tự do khỏi mọi động cơ, bao giờ cũng xuất hiện như hư không và tính như nhau tuyệt đối.
Khi bạn ở trong trạng thái vô trí, điều tương đương với vô ý nghĩ... khi không có đám mây ý nghĩ di chuyển trong tâm trí bạn, bạn đạt tới sự sáng tỏ của vô trí.
Tâm trí đơn giản là tổ hợp của mọi ý nghĩ, của mọi đám mây. Tâm trí không có bản tính độc lập của riêng nó. Khi mọi ý nghĩ mất đi và bầu trời sạch sẽ và trong trẻo, bạn sẽ thấy rằng mọi thứ mà bạn đã chú ý tới nhiều thế không là gì ngoài trống rỗng. Ý nghĩ của bạn toàn là trống rỗng. Chúng không chứa cái gì, chúng đã là hư không.
Bất kì cái gì bạn nghĩ chúng đã chứa đều là năng lượng riêng của bạn. Bạn rút năng lượng của bạn ra – chỉ mỗi cái vỏ trống rỗng của ý nghĩ rơi xuống. Bạn rút sự đồng nhất của bạn ra và ngay lập tức ý nghĩ không còn sống nữa. Chính sự đồng nhất của bạn đã cho nó lực sống.
Và khá kì lạ, bạn đã nghĩ rằng ý nghĩ của bạn đã là rất mạnh và rất khó gạt bỏ chúng! Bạn đã làm cho chúng mạnh, bạn đã nuôi dưỡng chúng. Chỉ bằng việc ép buộc chúng, bạn đã đi vào sự cố định.
Tôi đồng ý với Bukko. Tôi đã đồng ý từ kinh nghiệm riêng của tôi rằng bạn có thể đơn giản ngồi hay nằm và để cho ý nghĩ đi qua. Chúng sẽ không để lại ngay cả một dấu vết. Chỉ không trở nên quan tâm... và không can thiệp nữa, chỉ trung lập. Là trung lập là dễ dàng, và là trung lập là lấy lại chính lực sống mà bạn đã trao cho ý nghĩ của bạn.
Đột nhiên, con người của vô ý nghĩ trở nên đầy năng lượng thế – năng lượng mà người đó đã lan toả vào trong các ý nghĩ một cách không cần thiết. Người đó yếu bởi vì người đó đã nuôi dưỡng các ý nghĩ, điều chẳng dẫn tới đâu. Chúng hứa hẹn – ý nghĩ là các chính khách. Họ hứa hẹn những điều lớn lao sẽ tới, nhưng khoảnh khắc họ có quyền lực, họ quên tất cả những hứa hẹn của họ. Điều này đã từng diễn ra hàng thế kỉ.
Những hứa hẹn đó chỉ là cám dỗ. Ý nghĩ của bạn đang hứa hẹn bạn nhiều thứ: "Mình có thể là cái này, mình có thể là cái kia." Và chúng lái bạn đi, chúng cho bạn động cơ để trở thành người lãnh đạo vĩ đại nhất thế giới, để trở thành người giầu có nhất thế giới. Chúng lái bạn vào trong tham vọng, chúng trở thành người chủ của bạn. Chính một trong những hiện tượng kì lạ nhất là người hầu trở thành người chủ, và người chủ trở thành chỉ là người hầu. Khoảnh khắc bạn lấy lại năng lượng của bạn, bạn trở thành lực mạnh vô cùng, được tập hợp trong bản thể và trung tâm riêng của bạn.
Đây là điều đầu tiên và quan trọng nhất cần hiểu: không bao giờ ép buộc bất kì cái gì, chỉ để cho nó diễn ra dễ dàng. Nếu bạn muốn tìm ra bí mật của cuộc sống của bạn là gì, thế thì bạn phải đi vào bên trong. Và các ý nghĩ bao giờ cũng đi ra ngoài; mọi ý nghĩ đều đem bạn đi ra ngoài. Khi mọi ý nghĩ dừng lại, không có chỗ nào để đi – bạn đơn giản ở nhà.
Việc ở nhà này là thiền.
Im lặng hoàn toàn và an bình ngự trị.

Trích từ "Phật: Trống rỗng của tâm"

Yên lặng tự nguyện chỉ qua quan sát,nhận biết nó không thể bị áp đặt

tháng 11 01, 2016

Đang là quan trọng vô vàn so với trở thành. Đang là không đối nghịch với đời sống; nếu nó là đối nghịch hoặc chống đối, lúc đó tâm lý phóng chiếu muốn trở thành, muốn mọi việc theo ý mình liền bản ngã đang có đấy ,cái trí không còn tinh khiết trung thực nhận biết sự kiện đang là.
Khi tâm lý trở thành hoàn toàn kết thúc, vậy thì có đang là. Nhưng đang là này không cố định; nó không là chấp nhận và cũng không phủ nhận .
Đang là không nằm trong lãnh vực của luân lý và đạo đức xã hội. Nó phá tan những công thức xã hội đặt ra. Đang là này là sự sống tự nhiên, không là cái khuôn mẫu của sống. Nơi nào sự sống có mặt nơi đó không có sự hoàn hảo; hoàn hảo là một ý tưởng, một từ ngữ; sự sống đang là, vuợt khỏi mọi công thức của lý trí ,suy nghĩ. Khi các từ ngữ, các tiêu biểu và các khuôn mẫu không còn áp đặt ,ngăn che cái trí ,sự nhận biết đang là có tĩnh lặng ,tinh khiết và vô nhiễm trong nó.
Suy nghĩ không thể dù làm điều gì nó muốn, sáng chế tĩnh lặng này; bộ não cùng tất cả những hoạt động phức tạp và tinh tế của nó phải yên lặng tự nguyện, mà không có sự hứa hẹn của mọi phần thưởng giả đối hay an toàn nào. Chỉ đến lúc đó cái trí tự do toàn bộ mới có thể nhạy cảm, nhận biết mọi sự kiện quanh ta ,trong ta đang sống động và tĩnh lặng. Bộ não đang hiểu rõ những hoạt động riêng của nó, kín đáo hay lộ liễu, nó là nền tảng trong thiền định, nếu không có nó thiền định chỉ là tự dối gạt, tự thôi miên, mà không có ý nghĩa gì cả. Sự tĩnh lặng tự nhiên là suối nguồn mọi sáng tạo.
Chấp nhận ,phủ nhận ,lý luận vẫn còn trong mù mờ.Các sự kiện đang là “đang thấy ,đang nghe ,đang nói,đang đi,đang ăn,đang làm...nếu có chỉ trích , bênh vực ,phán xét,đánh giá hay đồng hóa cùng sự kiện “Đang thấy của bộ não đang tham gia, thế thì có xung đột khi có sự thôi thúc để thành tựu, cùng những thất vọng không tránh khỏi của nó; tham vọng, xung đột cùng những ganh đua tàn nhẫn và khôn khéo của nó; là những bộ phận của xung đột không ngừng nghỉ này, để trở thành, để đạt được, để thành công theo yếu muốn hẹp hồi của bản ngã.
Đang hiểu rõ không đến vào ngày mai; nó là ngay lúc này đang là hoặc không bao giờ; “Đang thấy,đang biết” là ngay tức khắc; khi từ bộ não ý nghĩa biểu thị của “đang thấy”, đang nhận biết, hoàn toàn được “Đang thấy” không bị lý luận, không bị toan tính. Do bởi sợ hãi ,ham muốn trở thành ,suy nghĩ,lý trí bám níu vào cái đã biết mới thường xuyên ngăn che “đang thấy”, đang nhận biết,đang hiểu rõ. Sợ hãi, cùng những phòng vệ của nó và sự kiên quyết của nó, là nguồn gốc của xung đột. “Đang thấy” không những bằng bộ não nhưng còn vượt khỏi nó. Đang thấy sự kiện mang lại hành động riêng của nó, hoàn toàn khác biệt hành động của ý tưởng, suy nghĩ từ cái đã biết; hành động từ ý tưởng, suy nghĩ, nuôi dưỡng xung đột; hành động lúc đó là một phỏng đoán, so sánh với những công thức, với ý tưởng, đã biết cũ kỹ và việc này tạo ra xung đột với cái đang là mới mẻ. Mọi tâm lý áp đặt lên những cái đang là xung đột sẽ liên tục không có kết thúc.
JKrishnamuti

Buông ngay đi chỉ bởi vì nó giả dối

tháng 11 01, 2016
Bên trong, tâm lý, dù cho chúng ta khao khát một loại vĩnh cửu bao nhiêu chăng nữa, không có sự chắc chắn, không có sự vĩnh cửu;nó  không có trong những liên hệ đời sống thực tế của chúng ta.
Những niềm tin hoang tưởng của chúng ta, khiến bộ não chúng ta tin vào những thần thánh tưởng tượng và chúng ta khao khát mãnh liệt để tìm được sự chắc chắn, vĩnh cửu ,vĩnh hằng nào đó ở thiên đàng ,cõi trời,cực lạc ...và sự kiện rằng không có gì vĩnh cửu .Bản thể xung đột, giữa ảo tưởng và sự thật đang là. Quan trọng nhất là phải hiểu rõ sự thật mọi cái đang là ,đang hiển hiện mọi lúc mọi nơi qua sự tương giao với đời sống ,và với chính mình ,hiểu rõ sức mạnh ham muốn điên khùng đang tạo ra ảo tưởng .
Sự nuôi dưỡng ảo tưởng phải kết thúc hoàn toàn, không phải để đạt được sự thật; sự thật trong mọi điều như nó đang là ,không có mặc cả với sự thật. Sự thật không phải là tưởng tượng về một phần thưởng nơi xa xăm nào đó; cái giả dối phải buông đi,buông ngay đi ,chỉ bởi vì nó giả dối.
Trong đổi chác cuộc sống không có tự do ,do tâm lý nhầm lẫn mà cái trí chứa nhiều hoang mang và đau khổ.Nỗ lực máy móc của  bản ngã mỗi lúc lại mong ước hoàn hảo nhiều hơn trong thói quen, trong mô phỏng,  trong ham muốn hão huyền đang tạo ra nhiều căng thẳng sợ hãi thêm.

J.Krishnamuti

Tưởng tượng và ảo tưởng gây biến dạng sự quan sát rõ ràng

tháng 11 01, 2016

Ảo tưởng sẽ luôn hiện diện, chừng nào khao khát tiếp tục của vui thú và sự đàn áp chấm dứt của đau khổ vẫn còn hiện diện; sự đòi hỏi có những trải nghiệm vui thú tiếp tục hay mơ tưởng ,nhớ lại; và sự lẩn tránh đau khổ, phiền muộn. Cả hai thứ này nuôi dưỡng ảo tưởng. Muốn xóa sạch hoàn toàn ảo tưởng, vui thú và đau khổ phải được trực nhận qua nhận biết hiểu rõ, không phải bằng sự kiềm chế hay thăng hoa, đồng hóa hay phủ nhận mà bằng quan sát trực tiếp tâm trí hay quan sát trực tiếp sự kiện đang là.
JKrishnamuti

Nhận biết

tháng 11 01, 2016

Thiền định là chú ý mà trong đó có một nhận biết, không chọn lựa, về chuyển động của tất cả mọi sự vật, tiếng khàn khàn của những con quạ, cái cưa điện đang cắt khúc cây, sự run rẩy của những lá cây, con suối ồn ào, một cậu bé đang gọi, những cảm thấy, những động cơ, những suy nghĩ ...đó là sự nhận biết của ý thức tổng thể.
Thiền định là hủy diệt; nó là một hiểm họa cho những người ước ao sống một sống giả tạo và một sống của tưởng tượng và hoang đường,nó không là lặp lại một từ ngữ để làm yên lặng bộ não. Nó bắt đầu bằng đang hiểu rõ về chính mình.
JKrishnamuti
Được tạo bởi Blogger.